1. Truyện
Thanh Huyền - Kawalu

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Polly Polly

Beta – reader: Kumiko

Cầm chiếc khăn trắng, nhúng vào thau nước ấm, rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho cái thân thể trắng bệch, khô quắp đang nằm trên giường.

“Mấy ngày trước, bang chủ Thủy Long Bang, Long Sĩ Thủ đã quy phục Cực Lạc Thành, hiện tại thủy lộ đã không còn gì cản trở nữa rồi.”

Lau người xong, y tỉ mỉ giúp hắn thay một bộ y phục sạch sẽ.

“Nói cho ngươi những chuyện này, ngươi cũng rất vui đúng không? Cực Lạc Thành trong tay ta cũng không đến mức suy vong.”

Cẩn thận di chuyển thân thể hắn để hắn phần nào được thoải mái, sau đó vươn tay kéo chăn lên đắp lại cho hắn.

“Tuy ngươi là người gây dựng cơ nghiệp này, nhưng người phát dương quang đại nó lại chính là ta. Những gì ngươi đã dạy ta, ta đều nhớ rất kỹ và dùng rất tốt.”

Ngồi ở trên giường, y chợt để ý thấy trên mái tóc của hắn đã điểm vài sợi bạc.

“Ta biết ngươi hy vọng có thể gặp được nhi tử, cũng đã bốn năm rồi ta không gặp lại hắn. Bất quá ta đáp ứng ngươi, sẽ giúp cho ngươi gặp lại hắn. Mấy ngày nữa ta sẽ trở lại thăm ngươi, ngươi nghỉ ngơi đi, nghĩa phụ.”

Trên hành lang quanh co, có tiếng tiêu vừa dứt, Trác Hàn quay đầu lại nhìn Huyền.

“Trò chuyện với hắn xong rồi sao?”

“Ân.” Huyền gật đầu, xoay người Trác Hàn lại, khẽ cười: “Ngươi đợi ta có lâu không?”

“Những gì ngươi nói, hắn thật sự hiểu được sao?”

“Thần trí của hắn vẫn còn minh mẫn, những gì hắn đang gánh chịu chẳng qua là trả giá cho nhưng tội nghiệt mà mình đã gây ra, hơn nữa ta nghĩ hắn còn đang đợi con mình trở về.”

Trác Hàn trầm mặc một lúc lâu. Huyền, ngươi cũng đang đợi kẻ đó trở về đúng không?

“Đến phòng ta đi.” Huyền bỗng nhiên áp sát vào người Trác Hàn, sóng mắt lưu chuyển, đôi môi ẩm ướt, khiêu gợi…

“Hàn, Hàn…” Những tiếng rên rỉ đứt quãng không ngừng, mi mắt khép hờ, nhung quang chớp động.

Trác Hàn hôn y, vuốt ve y, giữ lấy y, điên cuồng… Lý trí dường như đã bị dục vọng thiêu đốt… Bên tai chỉ còn nghe được tiếng rên của Huyền, rất nhẹ, nhưng lại liên tục tạo áp lực cho hắn, giống như chính con người của Huyền.

Khoái lạc cực diểm, Huyền nhắm mắt lại, liên tục thở dốc, đôi môi hé mở, vẫn mị nhân như cũ. Trác Hàn nhìn y, nhịn không được, lại một lần nữa cúi đầu xuống hôn y, một nụ hôn thật dài và ôn nhu.

“Ngươi muốn giết ta sao?” Thật vất vả lắm mới dừng lại được, Huyền cười hỏi.

“Nếu như có thể, ta cũng rất muốn thử làm như vậy.”

“Nếu như có thể, ta cũng sẽ vui vẻ mà bị ngươi giết như thế này, chỉ là ta đang nghĩ nên chết cách nào là nhanh nhất đây.”

“Vậy thử một lần đi.” Trác Hàn vội cúi đầu xuống. Huyển cất tiếng cười, y muốn chạy trốn lại bị Trác Hàn ôm chặt lấy, đôi môi anh đào một lần nữa lại bị hắn chiếm hữu…

“Hàn, đừng bỏ rơi ta…” Tựa vào lồng ngực ấm áp của Trác Hàn, Huyền bỗng nhiên nói.

“Sao tự nhiên lại nói như vây? Ta đã đáp ứng sẽ không bỏ rơi ngươi rồi mà.”

“Chỉ là muốn ngươi một lần nữa đáp ứng ta thôi.”

“Ngốc tử.”

Huyền nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đã bốn năm rồi, y đã năn nỉ không biết bao nhiêu lần, hắn cũng đã đáp ứng đủ bấy nhiêu lần. Thế nhưng mỗi lần như vậy, trong lòng Huyền vẫn không ngừng lo sợ, sợ hắn sẽ đột ngột không đồng ý. Bốn năm qua, y không ngừng khuếch trương thế lực của Cực Lạc Thành, nhưng hắn cũng không hề quan tâm. Đối với những sự vụ rối rắm mà y phải xử lý, hắn cũng không bao giờ hỏi đến. Trong lòng hai người đều hiểu rõ, mối quan hệ của mình có thể kéo dài đến bây giờ đều là do cả hai đã cẩn cẩn dực dực né tránh những vấn đề nhạy cảm đó. Thân thể đã giao hợp không biết bao nhiêu lần, nhưng tâm trí chưa bao giờ thật sự hòa hợp cùng nhau.

Hàn, ngươi biết không? Ta vẫn sợ hãi như xưa…

“Thiếu chủ, theo thám báo thì Long Sĩ Thủ thần phục Cực Lạc Thành còn có ẩn tình khác, hơn nữa hình như hắn làm vậy chỉ là vì đại sự tương lai.”

“Ta ngủ đông đã bốn năm rồi, cũng đã đến lúc nên hành động.”

“Thiếu chủ anh minh.”

“Chuyện này đừng để người thứ ba biết được.”

“Vâng.”

“Thành chủ, hôm qua phân đà của chúng ta đã bị tập kích.” Hứa Kiên cẩn cẩn dực dực báo.

“Là kẻ nào?”

“Dạ…” Hứa Kiên len lén ngẩng đầu liếc nhìn Huyền: “Là Thủy Long Bang…”

“To gan lớn mật!” Ánh mắt Huyền đằng đằng sát khí.

“Thành chủ, người xem có nên giáo huấn cho tên Long Sĩ Thủ kia một bài học không ạ?”

Huyền không trả lời hắn. Y đứng lên, thong thả bước hai bước.

“Trước tiên đừng nên manh động.”

“Thành chủ, lẽ nào lại dung túng mặc cho Long Sĩ Thủ làm xằng làm bậy?”

“Đương nhiên là không phải, ta chỉ muốn tĩnh quan kỳ biến mà thôi.” Huyền nhìn Hứa Kiên một lúc: “Ta biết Long Sĩ Thủ tuy thần phục Cực Lạc Thành nhưng trong lòng vốn không phục, bất quá trước nay hắn chỉ mang dã tâm ngư ông đác lợi. Lần này lại dám cả gan công khai khiêu chiến, rõ ràng là phía sau có kẻ chống lưng. Ta muốn biết kẻ giấu mặt đó là ai.”

“Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ lập tức phái trinh thám đi thăm dò.”

“Cũng không cần quá sốt ruột, ta xem chừng kẻ đó không bao lâu nữa cũng sẽ lộ diện.” Huyền lạnh lùng cười: “Không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống đi.”

Hứa Kiên đi rời, trong phòng chỉ còn lại một mình Huyền. Thong thả bước đến cửa sổ, bên ngoài mặc dù hơi lạnh, nhưng khí trời thật sự rất tốt. Môi Huyền khẽ nở một nụ cười yếu ớt.

Nếu ta đoán không sai, nhất định là người đó, mong là ta sẽ không phải thất vọng…

“Lần này Long bang chủ chính là người đầu tiên đứng lên chống đối lại Úc Thanh Huyền, không hổ là một đại trượng phu bất khuất phi phàm.” Vạn Ký Viễn vẻ mặt kính phục.

“Không dám, không dám…” Long Sĩ Thủ da mặt ửng đỏ, vội vàng khiêm tốn nói: “Tất cả đều là nhờ thiếu chủ vì bản bang làm chủ mà.”

“Long bang chủ đã quá khách khí rồi.” Úc Khi Phong nói: “Kỳ thực bản môn nội loạn, làm phiền hà không ít võ lâm đồng đạo, toàn bộ đều do Khi Phong vô năng mà ra.”

“Thiếu chủ đừng khiêm tốn quá, Úc Thanh Huyền chỉ nhờ vào tài âm hiểm giả dối, lừa trên gạt dưới mà đoạt quyền, còn thiếu chủ anh tài ngút trời, thu phục lại Cực Lạc Thành chỉ là chuyện nay mai.”

“Thu phục Cực Lạc Thành, chỉ dựa vào một mình Khi Phong thực không thể, kính thỉnh Long bang chủ giúp đỡ nhiều.” Úc Khi Phong thành khẩn nói.

“Chữ ‘Thỉnh’ này sao ta dám nhận, thiếu chủ nếu lấy lại vị trí cũ, Thủy Long bang đương nhiên sẽ không còn bị chèn ép nữa. Chính vì lợi ích của Thủy Long Bang, ta nhất định toàn lực tương trợ. Huống chi giữ gìn võ lâm chính nghĩa vốn là trách nhiệm của người trong giang hồ.”

“Khi Phong tại đây xin tạ ơn Long bang chủ.” Úc Khi Phong cung kính hành lễ, Long Sĩ Thủ vội vàng đáp lễ.

“Thiếu thành chủ sau này có gì phân phó chỉ cần lên tiếng, tại hạ dù chết không chối từ. Tại hạ xin kiếu từ trước, thiếu thành chủ xin dừng bước.”

“Long bang chủ đi thong thả, thứ lỗi Khi Phong không tiễn.”

“Thiếu chủ, Thủy Long bang lần này tạo phản, tại sao Úc Thanh Huyền lại không hề có động tĩnh gì. Chẵng lẽ y đang mưu tính gì?”

“Y chính là đang tĩnh quan kỳ biến, chí sợ hiện tại y đã đoán ra được người đứng sau lưng Long Sĩ Thủ chính là chúng ta.” Khi Phong có chút ngoài ý muốn.

“Lần này nếu không nhờ chúng ta, chỉ sợ Long Sĩ Thủ dù có đợi thêm mười năm nữa cũng không dám động binh.” Vạn Ký Viễn ngữ điệu trào phúng.

“Lần này đã cho hắn một cơ hội trở mình, quả thật đã giúp hắn tiến một bước dài hơn cả dự định.”

“Mọi người đều vì lợi ích của chính mình, lợi ích nhất trí chính là hảo bằng hữu.”

“Vâng.”

“Thế lực của Thanh Huyền ở Cực Lạc Thành vô cùng vững mạnh, muốn đảo chính y cần phải cẩn trọng hành sự.”

“Thuộc hạ đã rõ, chúng ta đã luận kế hết bốn năm rồi, lần này nhất định không được phép thất bại.”

“Bốn năm qua cũng nhờ ngươi bỏ ra không ít công sức bôn tẩu khắp nơi, chúng ta mới có được thành tựu như ngày hôm nay.”

“Cũng nhờ sự lãnh đaọ của thiếu chủ, nên những nhân tài bị Úc Thanh Huyền truy sát hãm hại đã cùng nhau hội tụ đứng lên. Thù giết cha này cũng xin thiếu chủ thay thuộc hạ làm chủ.” Ánh mắt của Vạn Ký Viễn ngập tràn lửa hận.

“Ta hiểu rồi.”

“Thuộc hạ còn vài việc cần an bài, thuộc hạ xin phép cáo lui.”

“Làm phiền ngươi rồi.”

Nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Vạn Ký Viễn, trong lòng Khi Phong chợt buồn vô cớ. Đã bốn năm rồi, cục diện đã đến bước này, nhất định không được lùi bước.

Thế nhưng… Huyền, ta không muốn giết ngươi…

Có người đang đứng ở cửa, là Vô Ngần.

“Có chuyện gì vậy?” Khi Phong nhìn nàng mỉm cười.

“Thiếp có pha trà cho chàng, uống trà đi.” Vô Ngần đi tới trước mặt hắn, bưng theo một chung trà nghi ngút khói. Khi Phong nhấp một ngụm trà, rồi lại đặt chung trà lên bàn, chợt vươn tay ôm lấy Vô Ngần vào lòng.

“Phong.” Vô Ngần bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Chàng thật sự muốn đoạt lại Cục Lạc Thành sao?” Bốn năm qua, hắn đã vì kế hoạch này mà vất vả, hắn đã không còn là Úc Khi Phong cùng nàng nhàn vân dã hạc nữa rồi.

“Ta không ham muốn gì chức vị thành chủ đó, nhưng Thanh Huyền càng lúc càng quá đáng. Hơn nữa ta không thể không màng đến sống chết của phụ thân.”

“Sẽ có rất nhiều người phải chết đúng không?”

“Huyền đã thay đổi rồi, động binh đao đã là biện pháp không thể tránh khỏi. Huống chi y đã gây nhiều nợ máu như vậy, đâu thể chỉ cần một tiếng xin lỗi là xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra.” Hắn vẫn còn nhớ kỹ hận ý trong đôi mắt của Vạn Ký Viễn.

“Chàng đừng quá thương tâm mà.” Một lúc sau, Vô Ngần ôn nhu nói.

Khi Phong gật đầu, khẽ hôn nhẹ lên trán nàng một cái. Vô Ngần nở nụ cười, an bình vùi đầu vào lòng hắn.

Vẫn là cái ôm quyến luyến không rời, vẫn là người mà nàng yêu. Nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy có gì đó thiêu thiếu?

“Thành chủ, đã tra ra được người đứng phía sau Long Sĩ Thủ.” Hứa Kiên cấp tốc báo lại.

“Nói đi.” Huyền thản nhiên nói.

“Là…” Hứa Kiên bỗng nhiên lại do dự.

“Là Úc Khi Phong.” Huyền khẽ cười, nói.

Hứa Kiên cả kinh, chẳng lẽ chuyện này y cũng đã tiên liệu trước sao?

“Ẩn dật đã bốn năm, cuối cùng hắn cũng chịu lộ diện.” Huyền cũng không thèm để ý đến hắn.

“Thành chủ minh giám. Chẳng hay thành chủ dự định sẽ hành động như thế nào?”

“Thủy Long Bang vốn không được cái gì, chuyện hắn muốn làm sẽ không đơn giản như vậy, trước tiên hãy án binh bất động, nhưng tiếp tục tỉ mỉ điều tra.”

“Vâng, thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ cáo lui.”

Đại ca, ta đợi ngươi đã bốn năm rồi, rốt cục ngươi cũng không làm ta thất vọng. Huyền chợt cười thành tiếng…

Đang muốn đi, chợt nghe thấy tiếng cười đắc thắng, Trác Hàn bỗng dừng bước.

“Hàn, ngươi đến rồi.” Huyền bỗng nhiên quay ra cửa kêu hắn.

Còn muốn chạy sao. Đừng hòng.

“Đã trễ rồi, sao ngươi còn chưa chịu nghỉ ngơi?” Trác Hàn đi vào, ánh mắt mang theo tiếu ý.

“Ta đang nghĩ phải đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại đến trước.” Huyền cũng mỉm cười, bước đến gần hắn.

Không có truy vấn, thì cũng sẽ không có giải thích. Trong lòng tự hiểu rõ, những việc vừa rồi coi như chưa bao giờ xảy ra.

Huyền nhẹ nhàng hôn Trác Hàn, đầu lưỡi linh xảo mời gọi hắn. Trác Hàn ôm lấy y, đoạt lại thế chủ động…

Tâm ý không thể tương thông, vì muốn tự bảo vệ mà lý trí đã tự tạo nên một thành trì kiên cố. Nhưng thân thể vẫn có thể cùng nhau giao hòa, cứ như vậy không có gì thay đổi… Chí ít, chỉ cần là hắn…

Sau khi điên cuồng hoan ái, y nằm gọn trong vòng tay của hắn. Lúc này thân nhiệt của hắn đã làm y bình tĩnh trở lại.

“Hàn, ngươi có ghét ta không?” Chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại hỏi hắn như vậy.

“Đương nhiên là không.” Trác Hàn cúi đầu nhìn Huyền: “Tại sao tự nhiên lại hỏi ta như vậy?”

Huyền không trả lời, vẫn như cũ hỏi: “Sau này ngươi cũng sẽ không ghét ta chứ?”

“Sẽ không.”

“Nếu như ta giết rất nhiều, rất nhiều người cũng sẽ không chứ?”

Trác Hàn chợt lặng người. Trong khoảng thời gian vừa qua, khi cần giết vài người, Huyền cũng không hề do dự, chỉ là y chưa bao giờ nhào vào lòng hắn trong bộ dạng máu me đầm đìa mà thôi. Hắn biết tất cả, chẳng qua chỉ là không muốn tìm hiểu. Hắn và y khi ở cùng nhau, luôn chỉ là bầu không khí an bình giả tạo.

“Ta biết ngươi vẫn sẽ tha thứ cho ta.” Huyền đột nhiên cười nói.

Trác Hàn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chống tay ngồi dậy. Huyền vươn tay ra, ngón tay hai người lại đan vào nhau…

Một lát sau, Huyền chợt buồn bã nói: “Tha thứ một lần, tha thứ hai lần, tha thứ lâu ngày thì sẽ bắt đầu chán ghét.”

Trác Hàn muốn nói cái gì đó, nhưng Huyền lại nhẹ nhàng nhích khỏi người hắn, xoay người nằm kế bên hắn.

“Buồn ngủ quá.” Huyền cười cười, đôi mắt bắt đầu khép lại.

Trác Hàn đưa tay kéo lại chăn cho y. Nhìn thấn sắc bình tĩnh của Huyền, tựa như chưa hề có cuộc đối thoại này.

Vẫn biết hắn sẽ không bỏ rơi mình, nhưng bản thân chưa bao giờ dám tin vào điều đó. Biết rõ những khuất nhục của y, đau đớn của y, biết rõ y vô cùng cô đơn, cũng muốn tận lực làm cho y thoải mái, nhưng trong tim không sao vứt bỏ được quá khứ.

Cảm giác hắn đã nằm xuống bên cạnh y. Từ sau cái đêm mưa gió đó, hắn đã không còn đợi y ngủ rồi sẽ đi nữa. Hừng đông vừa lên, khi y tỉnh giấc thấy hắn vẫn nằm bên cạnh mình. Có lúc trong ác mộng giật mình tỉnh dây, có thể được hắn ôm vào lòng chính là điều thoải mái và may mắn nhất. Hắn vẫn còn tiếc thương y… Nếu đã vậy, sao y vẫn còn muốn cái gì đó tiến xa hơn?

Theo bước Thủy Long bang, một số môn phái từng quy thuận Cực Lạc Thành cũng bắt đầu quay mũi giáo, nhưng phần lớn vẫn dùng thái độ im lặng để quan sát tình hình. Dù sao thanh thế của Cực Lạc Thành cùng với thủ đoạn của Úc Thanh Huyền thật không thể xem thường.

Huyền lẳng lặng xem xét công văn, Hứa Kiên bất an đứng một bên quan sát thái độ của y. Nếu như Huyền nổi cơn thịnh nộ thì hắn còn biết cách ứng phó. Đằng này bộ dạng bình tĩnh của y làm cho hắn vô cùng lo sợ.

“Đã có bốn bang phái ly khai?”

“Dạ. Bởi vì có thiếu… Úc Khi Phong đích thân lên tiếng chiêu mộ, nên có rất nhiều người theo hưởng ứng.” Suýt nữa đã lỡ lời, Hứa Kiên toàn thân vã mồ hôi lạnh.

“Úc Khi Phong…” Thần sắc của Huyền thật vô phương đoán định.

“Thành chủ, người xem…”

“Sự nhượng bộ của ta hình như đã làm hắn đắc ý quá mức rồi, xem ra đã đến cho hắn một bài học nho nhỏ rồi.” Huyền lạnh lùng nói.

“Thình thành chủ phân phó.”

“Diệt trừ Thủy Long Bang, cho chúng biết kết cuộc của kẻ dám phản bội Cực Lạc Thành.” Huyền hạ lệnh, thái độ vô cùng cương quyết.

“Vâng.”

Đại ca, lần này ta sẽ không nương tay với ngươi nữa đâu.

Bốn năm qua y không ngửng bành trướng thế lực, nhung song song đó y cũng cho trinh thám bí mật giám sát mọi hành động của Úc Khi Phong. Y chưa hành động vì thực lực hai bên quá chênh lệch, dù có thanh trừ hắn, cũng không có ý nghĩa gì. Thế nhưng hiện tại, hắn rốt cục cũng đã công khai đứng lên đối địch với y, bốn năm rồi, chưa bao giờ y thấy hưng phấn như lúc này.

Đại ca, gặp lại ta ngươi sẽ có thái độ thế nào đây? Ngàn vạn lần cũng đừng là cái bộ dạng vô cùng đau đớn đó nha… Nữ nhân âu yếm, bằng hữu tri tâm, bộ hạ đắc lực, đồng minh tín nhiệm… Đại ca, bản thân ngươi thật sự rất thú vị… Mất đi ngươi cuộc sống này còn gì hứng thú nữa?

Đại ca, ta đợi ngươi đã bốn năm rồi… Lần này ngươi phải cùng ta chơi đùa thật vui nha…

Tiếng tiêu từ trước đến giờ vốn rất cô đơn, huống chi tâm trạng của hắn vốn dĩ cũng như thế. Bỗng nhiên ngừng lại, Trác Hàn không khỏi thở dài một tiếng. Vuốt nhẹ thân tiêu, lại khẽ chạm vào cái tên đó: Mai. Gió lạnh nổi lên, nghĩ đến Mai lại càng thấy cô đơn, tịch mịch.

Đêm đã khuya mà Huyền vẫn chưa đến. Chờ đợi người ấy, làm cho hắn ít nhiều cảm thấy bớt cô đơn. Vẫn biết Huyền thích ỷ lại vào hắn là do y muốn lắp đầy khoảng trống cô độc trong lòng. Nhưng thiếu Huyền, sự trống vắng lại dần ăn mòn hắn. Huyền cần hắn, nhưng hắn biết, hắn cũng cần Huyền…

Sắc trời không tốt, âm lãnh, hình như sắp có tuyết. Thời tiết này thật không nên để y ra ngoài, không bằng hắn đến tìm y.

Huyền đang tỉ mỉ xem lại công văn thêm một lần nữa, lo lắng không biểt phải đi bước thứ hai sao cho đúng. Diệt trừ Thủy Long Bang chỉ là đòn cảnh cáo, Khi Phong nhất định sẽ không yên lặng chịu trận. Nếu không thể tính được bước tiếp theo của đối phương, làm sao có thể làm chúng nể trọng?

“Huyền.”

Ngẩng đầu lên, là Hàn. Bỗng nhiên nhớ ra, đã hứa tối nay sẽ đến chỗ hắn, tự nhiên lại quên mất. Bất giác đưa tay đóng công văn trên bàn, Huyền tươi cười chào đón hắn: “Đợi ta lâu không? Ta có chút việc chưa giải quyết xong.”

“Không lâu lắm, chỉ là thấy trời đột nhiên trở lạnh, ta nghĩ không nên để ngươi phải ra ngoài, nên đến đây tìm ngươi.” Vừa nhìn thấy thần tình chăm chú đó của y, xem ra chắc còn lâu lắm mới xong. Vừa thấy hắn đã vội đóng công văn lại… Trác Hàn không khỏi cười buồn, hà tất gì y phải làm như vậy chứ?

“Đã nói là sẽ đến chỗ ngươi, ta cũng đã đồng ý rồi mà.” Huyền nắm tay Trác Hàn, kéo hắn ra ngoài.

“Nhưng ta vừa đến mà.”

“Ta chính là thích ở chỗ của ngươi hơn.” Huyền bĩu môi, ngữ khí cố chấp, nhưng trong mắt lại ngập tràn tiếu ý.

“Thôi được rồi, coi như ta uổng công một chuyến.” Trác Hàn đành nhượng bộ: “Bên ngoài lạnh lắm, khoác thêm áo vào đi.”

Phòng của Trác Hàn rất đơn sơ, nhưng vì có hắn, nên Huyền không hề cảm thấy quạnh quẽ. Bị nhiễm lạnh dọc đường, nên vừa vào phòng, Huyền nhịn không được ho khan. Trác Hàn vội vàng vỗ nhẹ lên lưng y, oán trách nói: “Đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, sao lại không chịu nghe lời vậy.”

Huyền ngừng lại, khẽ cười. Y rất thích nghe hắn trách móc như thế, vì đó đều là những lời chân tâm thật ý của hắn.

“Thật sự là hơi lạnh, may mà đã khoác thêm áo. Kỳ quái, mấy hôm trước tiết trời còn đẹp mà.”

“Mấy hôm nay nên cẩn thận một chút. Thể chất của ngươi vốn đã không được tốt, vậy mà hết lần này đến lần khác không chịu tự chăm sóc mình.” Trác Hàn rót một chung trà nóng, đưa cho y.

“Ta không sợ, ta có một đại phu tốt mà.”

Trác Hàn bất đắc dĩ mỉm cười. Hắn vốn rất lo lắng cho bệnh tình của y, thương hàn nhập thân, để lại di chứng ho khan không thể chữa trị, vốn không phải là chuyện tốt. Vậy mà hình như y chưa bao giờ để ý đến.

“Hàn…” Huyền bất tri bất giác nhích lại gần hắn.

Trác Hàn cầm tay y, chần chừ một hồi lâu, rồi mạnh tay kéo y vào trong lòng…

Ngực, cổ phút chốc đều được lưu lại vô số hồng ấn. Nụ anh đào bị hắn không ngừng cắn mút làm Huyền nhịn không được đưa tay khước từ, nhưng lại bị đôi tay của Trác Hàn ôm gọn. Hắn nhấc bổng y lên, xoay người, đặt y xuống giường.

“Hàn?….” Huyền khẽ kêu, có chút nghi hoặc.

Trác Hàn chợt dừng lại, khởi động thân thể, nhìn Huyền.

Huyền đang nằm ngửa trên giường, nên không nhìn rõ được biểu tình của Trác Hàn, chỉ có thể nghe được tiếng ồ ồ thở dốc mang theo dục vọng của hắn, dường như khác hẳn với bình thường. Hắn đang tức giận sao? Là vì y đã thất hứa sao? Tuy hắn cố tình che giấu, nhưng y vẫn nhận ra được. Cư nhiên dám quên lời hứa với hắn… Bị người đồng sàng với mình quên đi những gì đã hứa, lại còn thoải mái như không có gì xảy ra… Hắn nghĩ ta vong ân phụ nghĩa sao?… Hàn, xin lỗi…

Vùng ra khỏi vòng tay của Trác Hàn. Huyền lại vươn tay ôm lầy cổ của hắn.

“Hàn, đến đây đi.”

Cái gì ta cũng không có, cái duy nhất ta có thể cho ngươi chính là thân thể này… Hàn, xin lỗi…

Thần tình hoảng sợ trong mắt Huyền chỉ chợt thoáng qua, nhưng Trác Hàn vẫn kịp nhìn thấy. Mình đối với y đã quá thô bạo sao? Nhưng lại không thể dừng lại… Y sao lại quên chứ? Là vì việc của Úc Khi Phong sao? Tuy hắn không hỏi đến, nhưng không phải cái gì cũng không biết… Bản thân không muốn truy cứu, nhưng trái tim lại cố chấp không chịu buông tha… Huyền, ta đơn giản đã bị ngươi lãng quên rồi sao?…

Bị đòi hỏi quá mức, Huyền toàn thân kiệt sức, ngã vào lòng Trác Hàn, ngủ say sưa.

Hắn đã hơi quá đáng rồi, khiến cho y suýt chút nữa đã tinh tẫn mạng vong, trong lòng Trác Hàn thật có chút hổ thẹn. Tuy rắng y đã học được cách hưởng thụ khoái lạc khi ân ái, nhưng chung quy Huyền rất sợ bị đối đãi một cách thô bạo. Dù sao những chuyện trong quá khứ đã trở thành vết thương lòng không tài nào trị khỏi của y. Nhưng y cắn răng chịu đau, không cự tuyệt hắn. Là vì áy náy sao? Huyền, ngươi thật sự đã quên rồi sao? Nhung ta có tư cách gì mà chỉ trích ngươi?… Làm vậy để được cái gì đây? Muốn y dùng thân thể để bồi thường sao?… Rốt cục bản thân đang coi y là cái gì?… Huyền, thật xin lỗi…

Sáng nay là một ngoại lệ, do quá mệt mỏi nên khi hắn rửa mặt xong, Huyền vẫn chưa ngủ dậy. Nhẹ nhàng ngồi xuống giường, hắn biết Huyền rất thích khi ngủ dậy được nhìn thấy hắn.

Một lúc lâu sau, Huyền rốt cục cũng từ từ mở mắt. Có chút mơ hồ, nhưng vì nhìn thấy Trác Hàn nên y liền nở nụ cười.

“Dậy rồi sao?” Trác Hàn ôn nhu hỏi.

Huyền gật đầu, vươn tay hướng đến bờ vai của hắn, nhưng giữa chừng lại bị hắn đón lấy, kéo đến bên môi khẽ hôn một cái, sau đó hắn cũng nhanh chóng chui vào chăn.

“Trời lạnh lắm, tối hôm qua vừa có một trận tuyết lớn.”

“Thật sao?” Vẻ mặt Huyền kinh hỉ. Y thoáng cái đã ngồi dậy, lấy y phục mặc vào.

“Hàn, chúng ta ra sau núi đi, có được không?” Y rất thích tuyết, tuy rất lạnh, nhưng rất sạch. Phía sau núi thanh u, vốn là một nơi lý tưởng để ngắm tuyết.

“Lạnh lắm, ngươi lỡ lại cảm lạnh thì sao?”

“Không đâu, đi thôi…” Vẻ mặt Huyền cầu khẩn, lại điểm thêm vẻ ngây thơ như một hài tử.

Trác Hàn dung túng mỉm cười: “Vậy ngươi đi tắm đi, ta đi gọi A Bân đem thêm áo khoác cho ngươi.”

Phía sau núi từ trước đến nay vốn ít người biết đén, từ khi Cực Lạc Thành ra đời, nơi này gần như bị cách ly bởi tường thành. Nhưng với tuyệt thế khinh công của cả hai người bọn họ, đến được sau núi cũng không quá khó khăn.

“Huyền, có lạnh lắm không?” Trác Hàn vẫn không yên tâm chút nào.

“Không lạnh mà! Hàn, ngươi dài dòng quá.” Huyền cười trách cứ. Hắn chịu dẫn mình đến đây, chắc là không còn giận nữa rồi.

“Sợ ngươi bị lạnh mới nhắc nhở ngươi, vậy mà còn muốn đánh ta sứt đầu mẻ trán. Còn dám chê ta dài dòng?” Trác Hàn cũng cười đáp lễ y. Nhìn dáng vẻ bừng bừng hưng phấn của y, y đã không còn ngại chuyện tối hôm qua rồi sao?

Bất tri bất giác, hai người đã đi đến bên bờ vực. Phóng tầm mắt ra xa, màu trắng bạc bao phủ khắp nơi, sắc trời mênh mông.

Huyền chợt buông cánh tay của Trác Hàn ra, từng bước tiến đến vách đá. Trác Hàn chỉ nhìn y, không nói lời nào. Gió nổi lên, thổi những bông tuyết bay lên không trung rồi mất hút, tóc của Huyền bị áo khoác đè lên, nên không thể tung bay được. Trong lòng Trác Hàn cũng không hiểu vì sao Huyền lại đi về phía đó. Một trận gió lớn chợt đến, hình như y bị trượt chân… Hắn vội tiến về phía trước, một tay ôm lấy Huyền vào lòng, lui liền mấy bước.

“Hàn…” Huyền cả kinh.

Trác Hàn không đáp, chỉ vươn tay siết chặt lấy lưng của Huyền. Huyền cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn, mặc cho hắn ôm mình.

“Hàn, ngươi biết không?” Huyền bỗng nhiên nói: “Ta đã từng muốn nhảy từ đây xuống dưới kia.”

Dưới kia là vực sâu vạn trượng, một khi đã nhảy xuống đó, bất luận võ công cao cường đến đâu cũng khó lòng sống sót.

Đôi tay của Trác Hàn căng cứng lại: “Đừng nói bậy mà.”

“Là thật đó.” Huyền rất chăm chú: “Đó là chuyện lúc ta còn bé, khi ấy ta nghĩ chỉ cần nhảy xuống dưới đó, thì sẽ không còn phải chịu đòn nữa, không những vậy ta còn có thể gặp lại được phụ mẫu.”

“Huyền…” Muốn làm cho y thoải mái một chút, nhưng lại không biết phải nên nói cái gì, chỉ có thể tự trách bản thân mình không giỏi ăn nói.

“Khi còn bé ta luôn nghĩ nếu như ta có phụ mẫu thì sẽ như thế nào… Bất quá sau này đã không còn những suy nghĩ vẩn vơ đó nữa. Có một số việc chỉ được phép nhẫn nhục chịu đựng, rồi mọi việc cũng sẽ trôi qua, kẻ tứ cố vô thân như ta kỳ thực không có biện pháp nào khác. Nhưng khi đó A Bân còn thảm hơn cả ta, ngay cả cơm tối cũng chưa từng được ăn.”

“A Bân từng nói với ta, ngươi đã rất quan tâm hắn.” Trác Hàn muốn chuyển trọng tâm của câu chuyện, liền nói.

“Không, là hắn chăm sóc ta đó chứ.” Huyền quay đầu lại, liền bị Trác Hàn hôn lấy.

Hắn đang an ủi y, không cần hắn nói ra, nhưng trong lòng y biết rõ điếu đó. Tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại.

Buông môi y ra, Trác Hàn buông Huyền ra. Đỡ lấy vai y, để y nhìn vào mắt mình: “Huyền, ngươi không chỉ có một mình, ngươi còn có A Bân, còn có ta.”

Môi Huyền khẽ run, y từ từ bước tới gần Trác Hàn, vùi đầu vào lòng hắn, òa khóc.

Hàn, cảm ơn ngươi……

Một lúc lâu sau, Huyền ngẩng đầu lên, tươi cười với hắn.

“Ta đưa ngươi đến chỗ này, ngươi nhất định sẽ rất thích.”

Đi một hồi, đường núi gồ ghề càng lúc càng khó đi, hơn nữa phía trước không thể nhìn rõ đường.

“Huyền, ngươi chắc là không nhớ lầm đường đó chứ?” Trác Hàn có chút nghi ngờ.

“Theo ta đi, đừng nói nhiều quá mà.”

“Rốt cục ngươi muốn đưa ta đi đâu? Hay là nói cho ta biết có được không?” Tuy Thanh Huyền luôn thông minh tuyệt đỉnh, nhưng kẻ nào có đầu óc đều phát hiện được rằng trước mặt vốn không có đường đi cơ mà.

Huyền chỉ cười, không đáp, xem tình hình hiện tai, khẳng định là hắn không biết nơi này, chắn chắn hắn sẽ rất ngạc nhiên.

“Hàn, mau bắt ta đi!?” Thân ảnh của Huyền bỗng nhiên mất hút.

“Huyền…” Trác Hàn vận công đuổi theo y, chỉ thấy y chạy loạn một vòng, rồi không thấy đâu nữa.

Không rõ đường đi, cuối cùng là y đã đi hướng nào? Cẩn thận quan sát chung quanh, vẫn không thấy y đâu.

“Huyền!”

Không thấy hồi âm. Hắn nhất định phải tìm cho được y, chợt nhìn thấy một hang động trên vách núi, tuyết đọng rơi lã chã. Tiến thêm vế phía trước, dùng tay phủi hết tuyết, quả nhiên phát hiện được đá lửa cùng rất nhiêu cành cây khô, bị tuyết phủ lên, nếu không để ý sẽ không thấy được. Cành khô nhiều như vậy, bên trong chắc chắn còn có lối đi khác, Huyền chắc là đang ở bên trong, nghĩ vậy, Trác Hàn vội lách mình đi vào…

Đường mòn ngoằn ngoèo, trước mắt hắn chính là…

Hoa mai di động, ngọc tuyết trong suốt, không giống cảnh trần gian. Một tảng Mai Tâm thạch sừng sững, huyền ảo như một tinh linh…

“Người này bị băng phiến bao quanh, gió lạnh cũng không thể xâm hại đến nàng. Ta cũng không ai biết nàng là ai. Ta nghĩ nàng chính là do hoa mai nở ra, nên muốn cho ngươi xem qua. Có thích không?”

Huyền từ phía sau một gốc mai bước ra, bộ dáng tươi cười, nhưng nụ cười của y dần dần đông cứng lại.

Trác Hàn đứng ngây ngốc nhìn, sắc mặt trắng bệch…

“Hàn…”

Truyện Chữ Hay