1. Truyện
Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

chương 142: thần trượng linh tê

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi bạn rồng có bộ vuốt đắc ý dào dạt mà rống xong thì cái đuôi to cũng phối hợp vung vung, sau đó nhận được sự sùng bái điên cuồng dũng mãnh của nhóm người trên bong thuyền. Chỉ một chốc lát sau, rốt cuộc cũng trở lại với mặt nước, rất nhanh lặn mất không còn thấy bóng dáng, Đại Ngư cũng uy nghiêm cất giọng: “Thuyền này không được đi, ngày mai ta sẽ lại đến!”

Vì thế mang theo đứa con nuôi của chính mình quay về thuyền, lúc này mọi tộc dân trên thuyền vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí mừng như điên về sự xuất hiện của Long thần, căn bản là không ai chú ý tới việc Khanh Ngũ đi rồi lại về.

Đương nhiên, An Lẫm ngã bệnh, thuyền lớn cũng không thể không tạm thời ngừng lại. Khanh Ngũ cũng không gấp, dù sao vu y cũng không đoái hoài gì với hắn. Cho nên hắn cùng Tiểu Thất ngay bên trong gian phòng trong khoang thuyền tự mình giết thời gian.

Bởi vì rất nhàm chán, Đại Ngư đem Đại Bảo kéo qua đây —— đương nhiên là vào thời điểm thừa dịp đám người Kỳ tộc đang điên cuồng cúng bái Long thần—— nghe đâu kể từ khi Long thần xuất hiện bắt đầu, mỗi ngày bọn họ đều phải ghé qua boong tàu cúng bái cầu nguyện bốn năm lần.

“Đại.” Khanh Ngũ ngồi xếp bằng trên tấm chiếu trải trên mặt đất, không quá cao hứng nhìn đám người trong phòng: có Đại Bảo, Tiểu Thất, cùng Đại Ngư công tử, may mắn Bích Đồ với Tô Á đã đi tuần tra trên thuyền, bình thường cũng không ở bên cạnh, cho nên không có khiến tình huống chật chội càng thêm chuyển biến xấu.

“Đến thăm không đón tiếp nồng nhiệt thì ngươi cũng đừng bày ra cái mặt đưa đám đó chứ.” Đại Bảo nhắc nhở.

“Vì cái gì muốn chơi mạt trượt trên mặt đất?” Khanh Ngũ hỏi.

“Nơi này ngay cả cái đồ vật giống cái bàn cũng không có, ngươi nhẫn một chút đi.” Đại Bảo nhìn về phía cái bàn vừa mới bị hỏng——Cái bàn kia làm ẩu, đã sớm lung lay sắp đổ, rốt cục vừa rồi bởi vì Đại Ngư công tử ấn xuống một cái liền lìa hồn.

“Vì cái gì hắn cũng chơi mạt trượt?” Khanh Ngũ nhìn thoáng qua Đại Ngư công tử.

“Cá thì không thể chơi mạt trượt chắc?” Đại Ngư công tử hừ lạnh..

Mọi người nín lặng.

Vì thế, ngày lại ngày cứ thế trôi qua, rốt cục mấy ngày sau, bệnh tình An Lẫm ổn định lại đã có thể đi đường.

Mà chuyện đầu tiên hắn làm sau khi xuống được giường chính là dưới sự giúp đỡ của gã sai vặt tìm đến Khanh Ngũ, tự nhiên nhìn thấy không phải là một Khanh Ngũ ốm yếu mệt mỏi muốn ngủ, mà là Khanh Ngũ ngồi ở trên chăn đệm dưới đất thưởng thức trà.

Khanh Ngũ cũng không để ý bị hắn nhìn thấy bộ dáng thực sự của mình, ngược lại nồng nhiệt chào đón: “Bệ hạ, mấy ngày không gặp, ngài khỏe chứ?”

An Lẫm sắc mặt xanh mét, chỉ vào hắn mắng: “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

“Muốn bệ hạ điều tra rõ chuyện ám sát thôi mà, bệ hạ do dự, ta chỉ có thể giúp một tay, giúp bệ hạ hạ quyết tâm.” Khanh Ngũ ảm đạm cười.

“Khanh Ngũ! Xem như ngươi lợi hại! Con cá với con rồng kia quả nhiên là do ngươi giở trò quỷ! Tuy không biết ngươi làm sao có thể tạo được đồ giống y như thật thế kia nhưng ta…” An Lẫm nhất thời nghẹn lời, tức giận đến mức không ngừng ho khan.

“Chỉ bằng việc trong tay ta có quyền thao túng Long thần, ngươi nên biết, ta tuyệt đối có thể lật ngã An Linh.” Khanh Ngũ đáp, “Ngươi còn đang do dự cái gì? Chờ An Linh giết ngươi sao? Sát thủ nàng ta sớm đã lẻn vào trên thuyền, vốn đang chuẩn bị nhằm vào ngươi xuống tay giết ngươi giá họa cho ta, đối với nàng mà nói ngươi đã sớm là thứ vô dụng không còn giá trị gì nữa!”

Lời nói của Khanh Ngũ hoàn toàn đánh nát phòng tuyến tâm lý cuối cùng của An Lẫm, hắn chống đỡ không nỗi nữa, suy sụp ngã ngồi trên mặt đất.

“Bệ hạ…” Văn Đằng đau lòng lôi kéo hắn, hai hàng nước mắt chảy xuống hai má, yên lặng khuyên nhủ: “Chúng ta thật sự… đã bị buộc đến cùng đường … Khanh Ngũ công tử thật sự quá độc ác…”

An Lẫm nhắm mắt lại, bắt lấy cánh tay Văn Đằng, yên lặng rơi lệ, chủ tớ hai người nhất thời khóc làm một đoàn.

“Cùng ta định ra khế ước, ta tuyệt đối cam đoan đảm bảo an toàn cho ngươi, đây là thứ duy nhất ngươi hiện nay có thể tin tưởng.” Khanh Ngũ trong mắt tinh quang chợt lóe, làm người ta không rét mà run.

Khí lực toàn thân của An Lẫm đều mất sạch, hắn cắn răng chảy nước mắt, rốt cục cũng cắn răng thốt ra một câu: “Được, ta tin ngươi.”

Hai ngày sau, An Lẫm đột nhiên thẩm vấn thích khách, cũng khiến cho thích khách cung khai kẻ đứng phía sau màn làm chủ chính là An Linh, khiến cho tộc dân trên thuyền ồ lên.

An Lẫm lại hạ lệnh thay đổi hướng đi, đi theo Ngư thần, thế nhưng lệch khỏi quỹ đạo Thì ra đây là tuyến đường an toàn, không ngừng đi về hướng Tây Bắc.

“Ngũ thiếu, chúng ta thay đổi tuyến đường an toàn, kế tiếp chuẩn bị làm gì?” Tiểu Thất hỏi Khanh Ngũ, Khanh Ngũ đáp: “Qua Tây Bắc con đường tất yếu là Vong Ưu Cốc, hiện giờ nơi đó chính là chỗ ẩn cư của Thiên Sơn thần y, trước hết mời thần y giải độc cho An Lẫm, sau đó nhanh chóng tới đại hội Kỳ tộc, cùng giằng co một trận với An Linh.”

“Muốn gặp sư phụ Đại Bảo à?” Tiểu Thất có chút chờ mong.

“Đúng vậy.” Khanh Ngũ cười cười, kỳ thật hắn cũng rất chờ mong nhìn xem sư phụ Đại Bảo là hạng người gì, làm sao có thể dạy dỗ ra một tên đồ đệ chỉ biết may vá.

Đại Bảo mày ủ mặt ê đáp: “Các ngươi sẽ thất vọng, sư phụ ta không phải là người đơn giản. Các ngươi cũng biết, hắn có ba điều không cứu —— ”

“Ba thứ đó là gì?” Tiểu Thất hỏi.

Khanh Ngũ đáp: “Trên giang hồ có nhiều thần y ba không lắm, các loại quy củ không đồng nhất, không cần để ý. Lại nói tiếp Đại Bảo cũng có ba không cứu.”

“Gì chứ? Đại Bảo cũng có ba không?” Tiểu Thất có chút kinh ngạc.

Đại Bảo ôm cánh tay đáp: “Đương nhiên, ba không của tam chính là: nhìn không vừa mắt không cứu, tâm tình không tốt không cứu, y phục hhông chỉnh tề không cứu.”

“Cơ bản sẽ không có ai đạt tới tiêu chuẩn của hắn, cho nên Đại Bảo trong chốn giang hồ vẫn luôn ly kỳ.” Khanh Ngũ bổ sung —— vì thế cũng không có ai phát hiện kỳ thật hắn là một tên thợ may.

Sau khi thuyền cập bến, bộ hạ của Kỳ tộc dưới sự phân phó của An Lẫm đã rời khỏi đây, một đường tiến đến Vong Ưu Cốc.

Lần này Kỳ tộc đi theo An Lẫm lên đường ước chừng trăm người, một đội người chậm rãi đi dọc đường có thể coi là đồ sộ. May mà bọn họ đi đều là đường nhỏ, mới không bị người phát giác ra hành tung.

Suốt đường đi Khanh Ngũ có bọn người Bích Đồ chăm sóc, cũng bắt đầu cuộc sống ẩm thực không kém, chỉ là bọn hắn đi đều là vùng dã ngoại hoang vắng, buổi tối khó tránh khỏi việc phải ăn ngủ ở ngoài trời.

Nói trở lại tộc dân Kỳ tộc đều cực kỳ hứng thú với việc tiệc tùng ca múa. cơm nước xong, buổi tối vây quanh lửa trại bắt đầu ca hát khiêu vũ tán tụng Long thần, một đám cao hứng muốn chết.

Mà bạn rồng có bộ vuốt chân chính kia thì nằm trong chăn đệm dưới đất, bao quần áo dùng làm gối đầu đếm sao vùi vào giấc ngủ —— trong lòng tộc dân Kỳ tộc, Khanh Ngũ vẫn luôn là một tội nhân có hiềm nghi phạm tội, cho nên không có ai chú ý tới hắn.

Chỉ có Bích Đồ ngụy trang thành thị vệ thừa dịp mọi người vui vẻ, lặng lẽ tiếp cận Khanh Ngũ, thấp giọng thăm dò: “Ngũ thiếu? Ngũ thiếu? Ngài ngủ rồi sao?”

“Có chuyện gì?” Khanh Ngũ hỏi.

Bích Đồ do dự một chút, mới nói: ” Bạch Long thần ngày đó, có phải là … Ngũ thiếu ngài đưa tới hay không?”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Khanh Ngũ không trả lời, trái lại hỏi ngược lại.

Bích Đồ đáp: “Nếu là Long thần ngài đưa tới, vậy đó là minh chứng ngài xác đáng là thần tử, chỉ cần có thể công khai trước tất cả các tộc nhân là đủ khiến cho bọn họ khăng khăng một mực đi theo ngài, thần tử cũng không cần phải chịu đựng sự khinh thị ngược đãi của bọn họ!”

Khanh Ngũ lại nói: “Long thần không phải ta đưa tới, ta cũng không muốn bọn họ khăng khăng một mực đi theo ta, ta chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của ta, cùng với tài năng lãnh đạo Kỳ tộc của ta những quái lực loạn thần kia không những ta cũng không tin tưởng. Một câu thôi, ta không chỉ muốn Kỳ tộc phục ta, còn muốn bọn họ phục đến tâm phục khẩu phục.”

Bích Đồ quỳ xuống cúng bái Khanh Ngũ: “Thần tử không cần phải nói vậy, tín ngưỡng Long thần vốn đã ăn sâu bén rễ vao lòng người Kỳ tộc, mặc kệ ngài làm cái gì hoặc là hạ bất cứ mệnh lệnh gì đi nữa, toàn thể Kỳ tộc đều sẽ thề sống chết đi theo, tuyệt không có hai lòng, thần tử ngài quá lo lắng.”

“Lui ra đi, lòng ta đã quyết, tuyệt sẽ không thay đổi.” Khanh Ngũ cố chấp phất phất tay, ý bảo hắn đừng quấy rầy mình ngủ.

Bích Đồ bất đắc dĩ, đành phải dập đầu lui ra. Hắn đi xa tới chỗ tối nơi lùm cây, đụng phải Tô Á, Tô Á giữ chặt hắn hỏi: “Thần tử nói như thế nào?”

“Thần tử nói hắn không nguyện ý triệu hoán Long thần, hắn muốn dùng phẩm hạnh cũng như tài năng của bản thân khiến toàn Kỳ tộc tin phục, ai.” Bích Đồ lắc đầu.

“Kỳ tộc chỉ toàn những kẻ vụng về, chỉ cần có người châm ngòi liền ngược đãi thần tử, sớm đã không có thuốc chữa, thần tử thật sự là rất nhân từ! Hừ, Bích Đồ, ta muốn lấy cổ pháp triệu hồi Long thần, khiến cho đám ngu dân này thanh tỉnh, tương lai giúp chúng ta tấn công thế lực An Linh.” Tô Á đáp.

“Tô Á! Thần tử không cho phép chúng ta làm như vậy! Ngươi muốn làm trái ý thần tử sao?” Bích Đồ kinh hãi.

Tô Á lại nói: “Tuy ta thờ phụng thần tử, nhưng ta càng thờ phụng Long thần, thần tử lại chưa nói không được mời gọi Long thần —— dựa theo bí pháp tương truyền tối cao của Kỳ tộc, khi hiến tế dùng đặc quyền của pháp khí tối cao cũng có thể triệu hồi Long thần!”

“Ngươi muốn sử dụng thần trượng linh tê hả! Đây chính là chí bảo trân quý nhất truyền tộc của Kỳ tộc!! Tô Á! Ngươi đừng quá mức xúc động! Vào lúc này ngươi đừng nghĩ tới hành động lỗ mãng tự tiện lãng phí thần trượng này!

Đây chính là phương pháp chỉ có thể dùng một lần …” Bích Đồ một phát túm lấy vạt áo trước của Tô Á, ngay cả người luôn luôn lãnh tĩnh như hắn cũng xúc động như thế đủ thấy được hắn thật sự là bị Tô Á cố chấp làm bậy bức đến nóng nảy.

Tô Á cười lạnh: “Cái gì bí bảo, không dùng cũng chỉ lãng phí! Nhìn những kẻ ngu xuẩn khi dễ thần tửkia, ta liền không thích! Tối nay tất nhiên phải muốn bọn họ trả giá đại giới! Một khi Long thần trở về cứ lấy ta làm vật tế phẩm, bình ổn lửa giận của Long thần đi!”

“Ngu ngốc! Ngươi biết rất rõ ràng nếu như Long thần không phải thần tử gọi về thì mọi thứ sẽ bị Long thần phát giận cắn nuốt!!” Bích Đồ tức giận đến mức một quyền đánh vào thân cây phía sau hắn, “Đem thần trượng giao cho ta!! Bằng không ta giết ngươi!!”

“Không còn kịp rồi, ta đã nhóm thần trượng, thần trượng đang được thắp sáng ở một nơi ngươi không biết.

Long thần rất nhanh sẽ xuất hiện, trừng trị những kẻ khốn kiếp đó. Ha ha ha ha!” Tô Á cười đến độ mang theo vài phần cuồng ý, người này không hổ là cuồng nhân cố tình làm bậy trong Kỳ tộc mà.

“Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngươi vì loại chuyện như vầy mà muốn dùng tánh mạng bồi theo cùng à!” Bích Đồ vô cùng thống khổ, hung hăng lắc bả vai của hắn.

“Loại chuyện thr này? Hừ, khiến thần tử chịu nhục, đối với ta mà nói chính là một loại chuyện vô cùng nhục nhã!” Ánh mắt Tô Á kiên quyết bừa bãi, dứt khoát đẩy Bích Đồ ra, cũng linh hoạt điểm huyệt đạo của hắn.

Nhìn Bích Đồ té trên mặt đất tuy vẫn còn ý thức nhưng không thể động đậy Tô Á lạnh lùng nói: “Khi Long thần cắn nuốt ta, nếu như còn có xương cốt lưu lại, hãy thay ta thu gom đưa lại cho họ Mai đi.” (anh iu vk anh dữ nhẽ ^^)

Dứt lời cũng không quay đầu lại, quay đầu đi thẳng tới doanh địa.

Thần trượng linh tê, nghe nói là bí bảo năm đó Long thần lưu lại cho Kỳ tộc, chỉ cần châm thần trượng, thần trượng sẽ tản mát ra một loại hương khí mà người phàm không thể nhận ra trong bất giác hương khí này sẽ dùng phương thức thần bí phiêu tán khắp cả đất trời khiến cho Long thần cảm ứng được. Từ đó hiện thân, nhưng bởi vì đây là phương pháp triệu hoán chấn kinh không thể trấn an được Long thần, cho nên Long thần sẽ cuồng bạo cắn nuốt kẻ châm đốt thần trượng coi như là khiển trách, thậm chí sẽ tạo thành trận đại loạn cùng cực.

Nhưng Tô Á một chút cũng không để ý, hắn bịt kín mặt, dù bận vẫn ung dung mà ngồi ở trong đám người, chờ đợi một khắc kia khi thần phạt buông xuống.

Thời gian không sai biệt lắm, Khanh Ngũ đột nhiên ngồi dậy, hỏi Tiểu Thất tránh ở chỗ tối: “Nùng hương từ nơi nào truyền tới?”

“Ta cái gì cũng không ngửi được? Chẳng lẽ ta bị cảm?” Tiểu Thất ngạc nhiên nói.

“Là một loại huân hương thơm lắm, ngươi không ngửi được à?” Khanh Ngũ hỏi, “Cảm giác thân thể hình như bay bay phiêu phiêu.”

“Không phải là độc hương đó chứ?” Tiểu Thất vội vàng hiện ra, giúp Khanh Ngũ nghiệm độc, nhưng mạch tượng của Khanh Ngũ vẫn bình thường, bộ dáng cũng không giống như là trúng độc.

Nhưng vào lúc này, gã sai vặt bên người An Lẫm là Văn Đằng đã đi tới, đối Khanh Ngũ nói: “Ngũ công tử, bệ hạ mời ngươi đi qua, nói phải có mặt ngươi muốn tuyên bố một chuyện với tộc dân.”

Khanh Ngũ mỉm cười, đáp: “Rốt cục cũng quyết tâm giúp ta làm sáng tỏ tội danh rồi sao? Được rồi.” Vì thế dưới sự hỗ trợ của Văn Đằng đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ bên cạnh đống lửa trại của Kỳ tộc, ngồi xuống bên cạnh An Lẫm.

Lúc này tộc nhân Kỳ tộc đều ngừng việc ca múa, an tĩnh chuẩn bị lắng nghe chuyện mà An Lẫm tuyên bố.

Sau khi Khanh Ngũ ngồi xuống ở bên cạnh hắn, An Lẫm hít sâu một hơi, mới nói: “Các vị, về việc gần đây trong Kỳ tộc phát sinh huyết án…”

Nói còn chưa nói xong, Khanh Ngũ liền phát giác ánh mắt của mọi người không được bình thường —— mọi người nhìn về phía mình, chẳng lẽ cảm thấy mình là người bị tình nghi của mấy vụ huyết án đó sao?

Vì thế hắn vứt cho An Lẫm một ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn tiếp tục nói đi.

An Lẫm sắc mặt xám ngắt mà nhìn hắn, nghẹn xuất một câu: “Việc này nhất định là có cơ quan thuật!! Là gạt người!! Âm mưu! Đều là âm mưu!!”

“Này, loại thời điểm này ngươi nổi điên làm gì?” Khanh Ngũ = = người này bị mình dọa lần trước nên dở chứng à? Sao đột nhiên lại nói năng lộn xộn?

Trong dòng suy nghĩ, phía sau hắn răng rắc vang một tiếng dội thật lớn, một gốc cây đại thụ ầm ầm bị đứt đoạn.

Khanh Ngũ nhìn lại, nhất thời mặt mũi cũng tái mét rồi ———— một cái đuôi rồng màu trắng là thủ phạm chặt gãy cái thân cây kia. Hắn cả kinh, long tơ trên đuôi đều dựng thẳng lên.

Xảy ra chuyện gì?!!!!

Khanh Ngũ vội vàng quay đầu, nhưng trong lúc quay đầu, hắn phát giác khoảng cách giữaAn Lẫm và mình ngày một xa ngày một nhỏ!! Vươn tay vừa nhìn, nhìn thấy cũng là vuốt rồng sắc nhọn, bạn Rồng có bộ vuốt mờ mịt một lát, rốt cục cũng hiểu được!!!

Hắn trong lúc không hay biết đã biến thành long!!!

“Này không đúng!” Rồng có bộ vuốt mang theo tiếng rồng ngâm nói một câu. Nhưng tình thế này sau một lát hoàn toàn hỏng mất, tộc dân Kỳ tộc lần thứ hai lâm vào trạng thái điên cuồng —— Rồng có bộ vuốt bất đắc dĩ mà dùng móng vuốt che mặt: vốn mọi chuyện không nên xảy ra như vậy!

“… Thì ra thần tử chính là Long thần a…” Tô Á ngơ ngác nhìn Khanh Ngũ ở trước mặt mình rõ ràng biến thành rồng có bộ vuốt, lập tức hắn đứng lên, đánh văng đám tộc dân đối với Long thần điên cuồng cúng bái, bước đi trước mặt bạn rồng đeo bộ vuốt, cũng một phen xé mở y phục của mình.

Thân trên trần trụi quỳ gối trước người bạn Rồng có bộ vuốt, lớn tiếng nói: “Ăn ta đi! Long thần! Vì bình ổn lửa giận của ngài! Hãy khiến cho những ngu dân kia thanh tỉnh!”

Rồng có bộ vuốtngẩng đầu lên, khóe miệng co rút, hỏi: “Ta ăn ngươi làm chi?”

Tiểu Thất cùng Đại Bảo và Đại Ngư từ một nơi bí mật gần đó gật đầu —— rồng này chỉ ăn được thức ăn thôi.

“Bởi vì ta tự tiện châm thần trượng, triệu hoán Long thần. Phạm vào tội nghịch thiên!” Tô Á không chút giấu diếm lỗi lầm của mình.

Rồng có bộ vuốt nằm úp sấp bên dưới, dùng một cái móng vuốt lớn ở trên mặt đất cào mặt đất, dùng thanh âm uy nghiêm trầm thấp của long nói: “So với ăn ngươi, ta càng muốn sự việc mà Kỳ vương muốn tuyên bố trong đại hội lần này nghe xong, tất cả mọi người ngồi đàng hoàng cho ta, nghe hắn nói xong nào.”

Long thần hạ lệnh, mọi người đành phải ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, nhưng vẫn có người không ngừng hưng phấn đến ngất đi thậm chí tứ chi run rẩy không ngừng.

“Tiếp tục nói đi.” Long quay đầu nhìn An Lẫm xụi lơ, sử dụng móng vuốt nhọn nhọn chọc chọc bờ vai của hắn.

Lại nói ngươi cái con rồng bốc đồng này rốt cuộc chấp nhất chuyện giang hồ sự vụ cỡ nào a a a! Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy trong loại tình huống này đã quỷ dị tới cực điểm lắm rồi hay sao!! Ai còn có tâm tình nghe đại hội làm sáng tỏ tội danh cái gì chứ a a a!!

Tiểu Thất cùng Đại Bảo hỏng mất.

“Toàn bộ đều là âm mưu! Hết thảy đều là cơ quan thuật!” An Lẫm dứt lời liền ngất đi.

Bạn Rồng có bộ vuốt: “… … Cái thứ vô liêm sỉ.”

Hiện trường một mảnh lặng im, không có một người dám nói—— Long thần nói chuyện bọn họ phải chăm chú lắng nghe, bọn họ vẫn luôn gắng gượng có chết mới thôi.

Chỉ có Tô Á mất hết hy vọng hỏi: “Vì sao còn không ăn ta?”

“Đừng có nói bậy, dã thú mới có thể ăn tươi nuốt sống, ta đã nói rồi, Khanh Ngũ tuyệt không sẽ vô cớ thương tổn bất luận tộc dân nào của Kỳ tộc.

Tuy ngươi đã phạm phải trọng tội, nhưng ngươi không chỉ là tộc dân của ta mà còn là bằng hữu của ta. Tình nghĩa giữa bạn bè, nặng như thái sơn. Ta không quan tâm ngươi đối đãi như thế nào, Khanh Ngũ luôn sẽ bảo hộ phần tình nghĩa này.” Rồng có bộ vuốt thế nhưng bắt đầu diễn khổ tình.

Tô Á lại mặt than mà nhìn hắn: “Cho dù Long thần trở nên nho nhã nhưng ngài trong lòng ta vẫn luôn là Long thần vô cùng cao thượng, Tô Á vĩnh viễn đi theo Long thần, nguyện kính dâng hết thảy cho Long thần.”

“Này!’Trở nên nho nhã ‘ là có ý gì?” Rồng có bộ vuốt = =

Truyện Chữ Hay