1. Truyện
Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

chương 192: nguy cơ kề cận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi giải quyết mấy cái bánh bao thịt, Khanh Ngũ thấy hồ ly căn bản không có tâm tình để hắn sờ lông mao nếu cứ nhất quyết sờ đảm bảo hồ ly sẽ hung hăng cắn mình, vì thế nhẫn nhịn cơn xúc động, làm tổ trong chăn tiếp tục ngủ.

Sau khi hồ ly thấy hắn đi ngủ, kinh ngạc ngồi xổm một bên nhìn Khanh Ngũ —— nó nhịn không được muốn nhảy lên nằm úp bên cạnh Khanh Ngũ, có điều…

Nó sẽ không tha thứ cho đại ác long chỉ biết lừa gạt mình!! Hồ ly hầm hừ quay về trong ổ, nằm xuống ngủ say.

Lúc này thỏ tinh đã tỉnh, nó với hồ ly sống chung trong một cái tổ, hồ ly dứt khoát xem nó như gối đầu, điều này khiến cho nó rất chi là bất mãn. Nó run người, ý định lay tỉnh hồ ly, sau đó ở bên tai hồ ly nói nhỏ: “Ngươi đừng chấp nhóc rồng con kia mãi thế, nó mới phá xác chưa được mấy tháng, long lân cũng non mềm. Ngươi lớn hơn hắn trăm tuổi, tốt xấu gì cũng rộng lượng với hắn một tý chứ. Còn nhớ, lúc bé ngươi còn bướng bỉnh hơn hắn nhiều bao nhiêu sao.”

“Hừ.” Hồ ly không phục dùng móng vuốt chôn đầu.

“Được rồi được rồi, hơn nữa con rồng đó đối với ngươi rất tốt, mặc kệ là chuyện ăn ngủ hay tắm rửa đều giúp ngươi, còn để dành bánh bao thịt cho ngươi ăn, có mắt là thấy rõ? Nếu ngươi mất hứng, ta với ngươi quay về núi cốc là được. Còn chuyện đêm hôm Bạch Long bị tà hỏa tập kích, chứng minh đại yêu quái đã tới đây, sớm rời đi cũng là chuyện tốt.” Thỏ tinh khuyên.

“Chúng ta rời đi, vậy đại ác long kia phải làm như thế nào?” Hồ ly nhịn không được hỏi.

“Lo cho hắn làm cái gì? Dù sao ngươi không phải rất ghét hắn hay sao?” Thỏ tinh cố ý nói mát kích nó, “Dù sao Bạch Long cũng chỉ là một con rồng con, hiện giờ bị tà hỏa đánh trúng, có lẽ mấy ngày này sẽ không thể bay được, thêm nữa lại còn bị ngươi bứt long lân —— long lân bị lột ngày một nhiều, con rồng đó càng yếu ớt, thừa dịp hắn không thể đứng dậy, để cho đại yêu quái giúp ngươi báo thù.”

“Hừ! Ta muốn quyết đấu một trận công bằng với ác long! Tuyệt đối sẽ không dùng những thủ đoạn âm hiểm đó!” Hồ ly cắt lời thỏ tinh, đột nhiên đứng dậy, “Đại yêu quái gì chứ! Ta mới không sợ!”

Thỏ tinh nhìn nó le lưỡi: “Tùy ngươi.”

Trong không khí, tản mát yêu khí.

Đứng ở võ đài Bạch Hổ ngửi được điềm chẳng lành. Đó là mùi chỉ có đại yêu quái mới có, xem ra, quái vật gây hạn hán chỉ sợ thuộc hạng khó chơi.

Khóe miệng Bạch Hổ cong cong ——dù sao rồng kia cũng là con rồng con, lần này hãy xem hổ gia gia ta đại hiển thần uy. Mang theo nụ cười đắc ý, lão hổ bước lên võ tràng.

Tham gia cuộc thi luận võ này đều là những võ giả có tên tuổi, trong đó có không ít người là cao thủ võ lâm hy vọng tìm được một chức quan. Cuộc thi lần này rầm rộ không thua gì đại hội võ lâm.

Hổ con nhìn thấy tình cảnh nghìn nghịt người thì trong lòng rộn ràng, chỉ hận không thể ngay lập tức nhảy lên khoe khoang một phen ——cuối cùng hắn cũng hiểu được chút ít, nhóc rồng con kia vì sao thích ôm mớ rắc rối của đám người phàm này, quả nhiên chơi thật vui!

Không thể không nói, hổ con thật sự là đoạt hết nổi bật. Những cao thủ khổ luyện mấy năm thì có ích lợi gì? Hổ con trăm phần trăm là một con hổ dũng mãnh! Hắn chỉ cần quăng đuôi một cái là đập nát khối đá đồ sộ, cộng thêm da dày thịt béo, tính tình lì lợm, rất nhanh đã phô bày được sức mạnh thần kỳ, không ai địch nổi.

Lại nói người đến xem cuộc thi luận võ ngoại trừ ban giám khảo, còn có không ít hoàng thân quốc thích, cũng có vài vị hoàng tử nhân cơ hội muốn mượn sức nhân tài —— Chuyện này hoàn toàn là do Đại Bảo hoàng tử đầu têu, kể từ cái ngày hắn lôi kéo danh sĩ phương Bắc Khanh Thục Quân thì những hoàng tử có tâm khác đổ xô theo sau.

Sau khi lão hổ biểu diễn sức mạnh thần kỳ trên đài, lập tức trở thành tiêu điểm tranh đoạt của đám hoàng tử. Sau khi xuống đài, liền có vài tên cung nhân thiếp mời cho hắn, nội dung khái quát chính là vị hoàng tử nào đó mời hắn tham gia buổi tiệc tối vân vân.

Hổ con mỉm cười, trả lời: “Thật ngại quá, ta đã có hẹn trước với Ứng Dận hoàng tử rồi.” Đây chính là câu mà rồng con dạy hắn nói, tuy hắn không biết rõ, với chuyện dùng cơm với ai có cái gì khác nhau nhưng dù sao đều là ăn một bữa cơm chiều, không phải chỉ cần ăn no là được hay sao?

Cần gì phải khiến mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy, những phàm nhân bị mình từ chối, không một ai là không lộ ra biểu tình sâu xa. Thậm chí có tên mở miệng còn ẩn chứa ý uy hiếp: “Nếu hồ tráng sĩ đã lựa chọn như thế, ngày sau dù xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối đừng oán giận người khác. Ngươi phải biết rằng nếu muốn sống yên ở kinh thành, đại đa số mọi người đều thuộc loại sáng mắt sáng lòng, những kẻ đui mù đều không có kết cục gì tốt.”

Người phàm đúng thật là sinh vật tự tìm phiền não.

Hổ con nào để ý tới những lời uy hiếp nhàm chán này, hắn mỉm cười, bàng quang, thậm chí quăng mấy tên tiểu tư bộ dạng đau khổ chờ hắn hồi âm ở một bên, trực tiếp trở về tìm rồng bộ vuốt.

————————————————————————————————

Trở lại với chỗ Tiểu Thất bên kia. Tiểu Thất biết Đại Bảo hiện tại ở trong cung, xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, tuy Đại Bảo đã được phong vương nhưng vẫn chưa có phủ đệ. Muốn vào cung tìm Đại Bảo cũng không phải là chuyện dễ, cần phải đi qua bức tường thành vệ binh tầng tầng lớp lớp. Bởi vậy Tiểu Thất áp dụng phương pháp đơn giản và hiệu quả nhất ——yên lặng lẻn vào.

Với bản lãnh của hắn, muốn tìm Đại Bảo cũng không phải là việc khó, có điều Đại Bảo hàng này đại khái cũng đắc chí quá, rõ ràng là ban ngày ban mặt thế mà lại dám cùng Đại Ngư công tử nghiên cứu quyển tập bí truyền mười tám tư thế long dương.

Vì thế, hai tên nằm bên trong tẩm cung, đang đi vào miền cực lạc lại bị Tiểu Thất thần không biết quỷ không hay lẳn lặng tiến vào, cách tấm mành kêu một tiếng:

“Đại Bảo! Mau đi cùng ta tới gặp Ngũ thiếu! Ngũ thiếu bị thương.”

“Ngao ngao ngao!” Đại Bảo không cam lòng vùi đầu trong gối khóc thét lên, ” Lão Ngũ cái đồ sát phong cảnh! Hắn sao không canh thời gian! Mỗi lần đều xuất hiện trong tình cảnh như vậy! Lần nào cũng như vậy!”

Giận thì giận, chứ người vẫn phải cứu. Đại Bảo lập tức thay y thường phục, cầm cái hòm thuốc hắn đã để xó không dùng lâu ngày.

Ba người lặng lẽ chuồn ra khỏi cung, đi thẳng đến đình viện của rồng bộ vuốt. Đại Ngư công tử cũng phát giác trong không khí có mùi yêu khí không thích hợp. Hắn nói với Đại Bảo: “Đại Bảo, ta ngửi thấy mùi yêu khí không hề tầm thường ở trong thành, còn nhớ ta từng đề cập với ngươi về cái tên yêu quái gây hạn hán không? Chỉ sợ hắn đã tới đây rồi! Ngươi vẫn nên nhanh trốn đi, rời khỏi nơi này đi!”

“Ngư nhi, hiện giờ ta không thể đi được, hơn nữa, có ngươi với Lão Ngũ ở đây, cả lão hổ cũng ở đây, ta cần gì phải sợ?” Đại Bảo vẫn không thể bỏ mặc những chuyện phàm tục của con người, dù sao nếu lúc này hắn đột nhiên biến mất, chắc chắn sẽ khiến cho trong cung hỗn loạn.

“Ngươi căn bản không biết sự lợi hại của con quái vật gây hạn hán kia!” Đại Ngư rầu rĩ nói.

Khi nói chuyện, ba người đã đến sân nhà Khanh Ngũ. Khanh Ngũ còn đang ngủ, đêm qua chịu một kích tà hỏa của yêu ma, ít nhiều còn có chút ảnh hưởng, lúc này cảm thấy cả người đau nhức, không muốn đứng dậy.

Đại Bảo thấy Khanh Ngũ, mở miệng than thở: “Lão Ngũ ơi Lão Ngũ, ta còn chờ ngươi cho ta chỗ dựa, thế mà ngược lại, ngươi đã gục xuống trước rồi.”

Giờ phút này Khanh Ngũ dĩ nhiên đã tỉnh, hắn thở dài nói: “Ta trăm tính ngàn tính, ai dè không tính được sẽ xảy ra biến cố kiểu này. Lần này là do ta tính sai.”

“Ngũ thiếu, để Đại Ngư xem thử, thương thế ngươi nào.” Tiểu Thất săn sóc dìu Khanh Ngũ phù ngồi dậy. Buổi sáng Khanh Ngũ còn có thể đùa giỡn hồ ly chút ít nhưng giờ phút này hắn chỉ cảm thấy cơ bắp đau nhức, cả người rả rời.

Đại Ngư đưa ngón tay đặt trên trán Khanh Ngũ, đầu ngón tay phát ra vòng hào quang, rất nhanh, hắn liền nói: “Thật ra cũng không có gì trở ngại, chẳng qua là bị ma khí gây chấn động, nguyên khí có chút tổn thương. Tạm thời không nên xuống giường, nghỉ ngơi tẩm bổ là được. Con trai, hiện tại thân thể của ngươi suy yếu, không thể phi hành, vẫn nên rời khỏi kinh với Đại Bảo đi?”

“Ngư cha, ngươi đã từng nói qua, ma lực của con quái vật gây hạn hán kia có thể khoách tán tới trăm dặm, cho dù hai chúng ta rời đi, cũng không thể thoát khỏi ma chưởng của con quái vật kia, trái lại nơi đây dân cư đông đúc, có thể che dấu khí tức của chúng ta. Trong động lại bất động, trong tĩnh cầu biến, chẳng phải là biện pháp rất tốt hay sao?” Khanh Ngũ đầu óc rõ ràng, phân tích cũng rất hợp lý.

Đại Ngư nghĩ nghĩ, rồi mới nói: “Ngươi nói mặc dù có lý, có điều vạn nhất quái vật gây hạn hán tìm tới cửa thì phải làm thế nào? Chúng ta đông người nhưng chưa chắc đánh thắng được hắn, kỳ lân với phượng hoàng lại uống rượu say, giờ phải tính sao?”

Khanh Ngũ nhắm mắt ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Quái vật gây hạn hán là tà ma thuộc cõi âm, chỉ có thể dùng thánh lực khắc chế. Ngư cha, con hỏi người, nếu là loại yêu quái khác khi đụng trúng tà hỏa giữa ban ngày ban mặt, kết cục ra sao?”

“Tan xương nát thịt, hồn siêu phách tán, hơn nữa trong phạm vi mười dặm, không một ngọn cỏ nào có thể thoát khỏi chướng khí.” Đại Ngư đáp.

“Vậy vì sao ta không có bị gì? Điều này cho thấy, trên người của ta có đặc tính có thể khắc chế quái vật gây hạn hán, đúng không? Ngươi còn giấu ta việc gì.” Khanh Ngũ nói, “Mới đầu ngươi đã phản đối việc ta tham dự vào hành động diệt trừ con quái vật nọ, là bởi vì sao?”

“Ngươi đừng làm bậy!” Đại Ngư nói, “Mặc dù ngươi là thần thú thánh linh, nhưng ngươi cũng thấy, nhiều nhất ngươi cũng chỉ là một con rồng con mới vừa phá xác, căn bản không làm nên trò trống gì! Cho dù ngươi trời sinh có thể địch kháng với ma khí, nhưng một khi khai chiến với quái vật gây hạn hán, bản thân ngươi cũng sẽ bị thương nặng!”

“Vậy ít nhất nếu cả ta và lão hổ đồng thời ra tay cũng có thể kéo chân quái vật gây hạn hán một thời gian, đợi tới lúc kỳ lân tỉnh lại. Ngư cha, người nhất định biết phương pháp tạm thời khắc chế quái vật gây hạn hán, mau nói ra, đỡ phải khiến cho trăm họ lầm than.”

Ngư cha trầm ngâm một chút: “Được rồi, long lân bị hồ ly kéo xuống của ngươi kia tạm thời có thể luyện chế ra phong ấn trận pháp, kết hợp long lân với chòm râu của lão hổ là có thể bày trận.”

“Long lân bị rơi ở vùng ngoại ô, nơi đó gần quái vật gây hạn hán, nếu tới đó thì quá mức nguy hiểm, tốt hơn ta nhổ xuống một mảnh vảy nữa thì hơn.” Khanh Ngũ nói.

“Không cần!! Ta không muốn ngươi lại bị thương!” Tiểu Thất lên tiếng phản đối, “Ta đi lấy long lân! Không cho phép ngươi làm bản thân mình bị thương!”

“Tiểu Thất, không thể.” Khanh Ngũ túm cổ tay của hắn, bộ dáng liều chết cũng không buông tay, “Không cho ngươi đi, ta còn nhiều vảy như vậy, sợ cái gì!”

“Chẳng lẽ ngươi không sợ đau? Nhìn thấy ngươi đau đớn, ta đã đủ khó chịu!” Tiểu Thất ngoảnh mặt qua một bên, cắn răng nói, “Tên hồ ly khốn kiếp! Ngũ thiếu đối với hắn tốt như vậy! Có chỗ nào không tốt với nó! Ăn no uống ngon, ôm vào trong ngực sợ ngã, ôm ngủ thì sợ đè nó, thế nhưng nó còn hung hăng cắn ngươi như vậy! Ta hận không thể làm thịt nó!”

“Hận không thể lấy thịt ta? Một khi đã vậy, ta cũng không để ý móc một miếng thịt xuống của con ác long kia!” Một giọng điệu lạnh lùng đột nhiên vang lên, dọa mọi người nhảy dựng. Chỉ thấy một hồng y nam tử dáng người cao lớn đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, lạnh lùng mà nhìn Khanh Ngũ.

“A a a a! Đây không phải là mao hàng của ta!” Nội tâm Khanh Ngũ lần thứ hai sụp đổ.

“Hồ ly chết tiệt!” Tiểu Thất đột nhiên xông lên trước, một tay túm lấy vạt áo của hồng y nam tử, lúc này hắn mới phát hiện, tên khốn kiếp này thế nhưng cao hơn mình nửa cái đầu!

“Hừ, đồ phàm nhân ngu xuẩn.” Nam tử nhẹ nhàng vung lên, đẩy Tiểu Thất bay ra ngoài.

“Dừng tay! Ngươi không được động vào Tiểu Thất! Có thù hận gì thì tìm ta báo là được!” Khanh Ngũ không biết lấy khí lực từ chỗ nào, đột nhiên từ trên giường nhảy dựng xuống đón lấy Tiểu Thất, nhưng Tiểu Thất thân hình linh hoạt dịch chuyển, trái lại quay trở lại ôm lấy hắn.

“Ngũ thiếu! Ngươi không thể xuống giường!”

“Hồ ly, hiện tại ta nói rõ ràng, ngươi có gì bất mãn, cứ hướng về một mình ta.” Khanh Ngũ nghiêm túc mà nói.

“Ngươi chịu nổi sao?” Hồng y nam tử khinh miệt nở nụ cười.

“Cái gì ta cũng chịu được.” Khanh Ngũ cười nhạt, hai mắt dần dần nhắm lại.

“Ngũ thiếu! Ngũ thiếu ngươi tỉnh tỉnh!” Tiểu Thất ý thức việc thân hình Khanh Ngũ trầm xuống, tất nhiên là té xỉu ở trên người hắn.

“Hừ, đúng là cái đồ không biết tự lượng sức mình.” Hồng y nam tử lạnh lùng nhìn đám người hỗn loạn trong phòng, chờ mọi người nâng Khanh Ngũ trở về trên giường, hắn mới đi lên, một tay đẩy mọi người ra khiến cho mọi người không có biện pháp tới gần, mà hắn hé miệng, từ trong miệng chậm rãi toát ra một tinh châu màu đỏ như lửa, tinh châu xoay quanh trên đỉnh đầu Khanh Ngũ, tản mát ra hồng quang dịu nhẹ.

“Ác long, ta chia một nửa viên hồ châu cho ngươi, như vậy ngươi có thể khôi phục nguyên khí, xem như món nợ ta bóc miếng vảy của ngươi.” Hồng y nam tử nói.

“Không, ta mới không muốn biến thành hồ ly.” Khanh Ngũ đột nhiên mở to mắt.

Bạn rồng bộ vuốt chắc mẩm là đang nghĩ vì nuốt nửa viên linh châu mà cho rằng mình sẽ biến thành hồ ly.

Tiểu Thất = = đã sớm biết, vừa rồi trước khi “té xỉu” hắn còn đánh ám hiệu với mình.

“Ngươi căn bản không có hôn mê?!” Hồng y nam tử xù lông, bộ dạng bình tĩnh lạnh lùng vừa rồi trong nháy mắt trở thành hư không.

“Đùa ngươi một chút thôi.” Khanh Ngũ lần thứ hai ngồi dậy. Đại Bảo biểu hiện bản thân mình cũng đã sớm nhìn thấu màn xiếc của rồng bộ vuốt.

Hồng y nam tử run rẩy khóe miệng, đột nhiên thu hồi nguyên thần hồ châu trân quý của mình.

“Hồ ly, nếu muốn lưu lại thì phải làm hòa với ta, mỗi ngày thành thật ăn uống ngủ, không được cắn người, ta bao ăn bao ở, nếu không muốn ở lại thì lập tức dẫn thỏ tinh trở về nhà ngươi đi, cùng lắm thì ta lại nuôi một con hồ ly bình thường, mỗi ngày nhìn nó nhớ lại ngươi ( lông mao với cái bụng).” Khanh Ngũ trực tiếp nói ý chính, “Ngươi có phải là đàn ông không? Nếu phải dứt khoát chút đi.”

“Ta… Ta… Ta…” Hồng y nam tử bị Khanh Ngũ làm cho nói không ra lời, vào thời điểm mấu chốt này, thỏ tinh đột nhiên biến thành mỹ nam mặc bạch y, thay hồ ly trả lời vấn đề: “Chúng ta lưu lại!” 【 có ăn có uống thật tốt nha 】

Hàng này cũng không phải thỏ béo nhà ta!!!! Khanh Ngũ (╰╯)

Truyện Chữ Hay